Mùa đông năm đó, mặt đất phủ đầy tuyết.Một phụ nữ trên đường về nhà đi qua một chiếc cầu đá. Đang đi, chợt nghe tiếng khóc trẻ con yếu ớt và dứt đoạn vọng lên từ dưới gầm cầu.Chị tất tả rẽ tuyết lội xuống và cảnh tượng thật kinh hoàng, khiến chị đau đớn: Một phụ nữ bê bết máu đang nằm bất động. Trên người chị chỉ còn chiếc váy mỏng mà vòng tay của chị ôm chặt 1 đống váy áo mà trong đó phát ra tiếng khóc.
Người khách qua đường cúi xuống khẽ mở bọc quần áo. Một đứa trẻ tím ngắt đanh thoi thóp thở. Chị hiểu ngay người mẹ đã gắng sức che chở cho đứa conm[í sinh vs hy vọng mong manh sẽ có người tìm thấy nó, còn mình chỉ còn chiếc váy mỏng.Đứa trẻ được bà nhận làm con nuôi, còn mẹ nó được chôn gần đó.Năm nó 12 tuổi-tuổi đủ lớn để nó có thể hiểu chuyện ngùi phụ nữ quyết định nói ra sự thật.Khi ấy chú bé im lặng, mắt nhìn xuống đất tay mân mê vạt áo.
Chị dẫn nó ra thăm mộ mẹ đẻ nó. Trời rét căm căm, cắt da cắt thịt.Chú bé quỳ dưới mộ hồi lâu, sau hồi lưỡng lự chú xin chị cứ về trước. Hiểu ý con , chị ra về,lòng vẫn băn khoăn.Đi đc nửa đường, cầm lòng không đặng chị quay trở lại nghĩa trang.
Cũng như hơn chục năm về trước, cảnh tượng chị nhìn lại khiến chị không cầm nổi nước mắt.Nó quỳ trước ngôi mộ,trên người nó cũng chỉ còn một cái áo sơ mi mỏng.Trên nấm đất trụi cỏ là đống quần áo ấm của cậu bé." Mẹ sẽ không lạnh nữa, mẹ nhé.". Chị chỉ nghe được thằng bé lẩm nhẩm khấn.
Tất cả cái gì tôi có hay mong ước, đều do nơi người mẹ hiền dịu của tôi.
Tự bút: Hương Hampi.
Mở rộng trái tim mình và cảm nhận về 1 thế giới của mẹ bạn nhé!
Người khách qua đường cúi xuống khẽ mở bọc quần áo. Một đứa trẻ tím ngắt đanh thoi thóp thở. Chị hiểu ngay người mẹ đã gắng sức che chở cho đứa conm[í sinh vs hy vọng mong manh sẽ có người tìm thấy nó, còn mình chỉ còn chiếc váy mỏng.Đứa trẻ được bà nhận làm con nuôi, còn mẹ nó được chôn gần đó.Năm nó 12 tuổi-tuổi đủ lớn để nó có thể hiểu chuyện ngùi phụ nữ quyết định nói ra sự thật.Khi ấy chú bé im lặng, mắt nhìn xuống đất tay mân mê vạt áo.
Chị dẫn nó ra thăm mộ mẹ đẻ nó. Trời rét căm căm, cắt da cắt thịt.Chú bé quỳ dưới mộ hồi lâu, sau hồi lưỡng lự chú xin chị cứ về trước. Hiểu ý con , chị ra về,lòng vẫn băn khoăn.Đi đc nửa đường, cầm lòng không đặng chị quay trở lại nghĩa trang.
Cũng như hơn chục năm về trước, cảnh tượng chị nhìn lại khiến chị không cầm nổi nước mắt.Nó quỳ trước ngôi mộ,trên người nó cũng chỉ còn một cái áo sơ mi mỏng.Trên nấm đất trụi cỏ là đống quần áo ấm của cậu bé." Mẹ sẽ không lạnh nữa, mẹ nhé.". Chị chỉ nghe được thằng bé lẩm nhẩm khấn.
Tất cả cái gì tôi có hay mong ước, đều do nơi người mẹ hiền dịu của tôi.
Tự bút: Hương Hampi.
Mở rộng trái tim mình và cảm nhận về 1 thế giới của mẹ bạn nhé!